TIẾNG NHẠC QUÊ HƯƠNG

TRƯỜNG ĐỜI BẾN QUÁN NƯỚC

Trưa nay ngồi quán nước chè
Giật mình nghe thấy tiếng ve kêu hoài
Người ta thì bỏ ngoài tai
Còn mình thì lại nhớ ai thủa nào?
Hè oi con gió xôn xao
Lùa qua ngõ hẻm giội vào trong ta
Gió lùa man mát làn da
Gió heo hút gió làm ta giật mình
Ôi bà chủ quán tươi xinh
Một câu chuyện nhỏ mà mình nghĩ suy
Bà ăn mày chống gậy đi
Chìa tay chủ quán nói gì chưa nguôi
Tôi đây cũng cảnh già rồi
Còng lưng bán nước mà ngồi cả trưa
Cuộc đời sáng nắng chiều mưa
Quyết không ăn bám mà chưa than phiền
Lao động bà nghĩ là tiên
Kiếm mấy đồng tiền bà sướng lắm cơ
Bà ăn mày cứ ngẩn ngơ
Nhanh chân bước vội đâu chờ tiền cho
Vỉa hè mấy dãy nhà to
Mà sao bà bảo nhà bò thế ư?
Cháu xin bà nói từ từ
Thành ra nhà nghỉ cứ như lâu đài?
Nghe bà nói ngẫm chả sai
Gái quê lắm kẻ giả nai quá tài
Nghe mà tưởng một không hai
Ôi giời động cả anh tài chức cao
Giờ toàn lối sống người bao
Giờ toàn lối sống làm sao ra tiền
Đúng là tiên cộng với tiền
Tiền thì lắm lúc với điên một vần
Ai ơi vấp phải một lần
Nghe thơ anh họa hỏi xuân có còn
Nhìn xa một dải núi non
Thời gian âu cũng hao mòn tháng năm
Mai sau đơn lẻ gường nằm
Thì xin chớ có chống cằm trách than
Đông sang gặp phải đại hàn
Thì nhanh nhẩu kéo cái màn cho khuây
Trưa bên hè phố đong đầy
Cảm ơn bà chủ ngồi đây chuyện trò
Sông quê vang những câu hò
Tự dưng nhớ một cánh cò chao nghiêng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bình luận tại đây nhé người ơi???