TIẾNG NHẠC QUÊ HƯƠNG

VIẾT...VIẾT...VIẾT....

Tôi viết vần thơ duyên
Ngỡ đượm mùi tình ái
Đọc đi rồi đọc lại
Không phải một chút nào
Bởi nó chẳng xuyến xao
Chỉ lệ trào khóe mắt
Giữa gió lùa hiu hắt
Cúi nhặt một đôi từ
Dấu vào phút tương tư
Hương từ từ lan tỏa
Viết cho ta khuây khỏa
Viết cho thỏa cái lòng
Cho đêm nhớ ngày mong
Đẩy lùi trong ký ức
Viết cả khi đang tức
Viết cả lúc đang điên
Cả những lúc dịu hiền
Chẳng cần tiền vẫn viết
Nhiều khi thì tha thiết
Có lúc lại dửng dưng
Như chân bước ngập ngừng
Lạc giữa rừng hoa trái
Có đôi khi uể oải
Thơ chẳng có hồn đâu
Có những lúc đêm thâu
Cả khi sầu vẫn viết
Tâm hồn sao mải miết
Viết viết chẳng cho ai
Viết viết mãi thành dài
Xây tượng đài ký ức...

ANH TẶNG...


Anh Tặng em trái tim yêu thương
Tặng cả đời anh một lẽ thương
Trăm năm còn đó hồn thơ mộng
Mãi ngát hương đời vương sắc hương

Anh Gửi niềm tin tới người yêu
Câu thơ vướng nắng dệt trời chiều
Chữ tình anh vẽ sâu và kỹ
Hai chữ chân thành chẳng dám kiêu

Anh Trao cho em một niềm tin
Quyết không lùi bước để mà xin
Lỗi lầm sai phạm anh xin sửa
Sáng lòng sáng dạ vẫn còn in

Anh Dành cho em cả trời xanh
Màu thương sắc nhớ mãi trong lành
Hương nồng gió nội ôi chân thật
Đẹp mãi hương đời em với anh

Anh Khắc tên anh dưới mạn thuyền
Vẽ hồn trinh nữ để làm duyên
Mênh mông biển cả hờn và tủi
Vẫn nở nụ cười đẹp như tiên

Anh vẽ tim anh dưới khoảng trời
Gạt buồn lệ nhỏ mãi buông rơi
Năm canh thao thức lòng se sắt
Giật mình thổn thức gọi người ơi

Anh Họa bài ca với tháng năm
Soi nghiêng đẹp mãi với trăng rằm
Tâm hồn thể xác không riêm rúa
Để gió lộng lùa nắng ghé thăm

Anh viết câu thơ để mà chờ
Có người vẫn bảo chỉ là thơ
Kệ họ đi em lìa hư ảo
Chân lý cuộc đời phải mộng mơ

Anh chẳng buồn đâu anh mãi sang
Trái tim anh muốn mạ thành vàng
Dù ai có bảo hơn đồng nát
Chỉ là ảo tưởng với khoe khoang

Thế giới on lai thế giới hiền
Tình tiền nhiều lúc cũng có duyên
Anh chẳng có chi mà dám sánh
Thôi thì làm bạn với THƠ ĐIÊN

BIẾT EM

Biết em Cỏ sắp về rồi
Nghẹn lòng lệ nhỏ xuống môi cay nồng
Lâng lâng trong dạ đỏ hồng
Trong tâm vội nhớ thắm nồng tri âm
Mấy hôm trời đổ mưa dầm
Phương nam bỗng thấy thương thầm vợi xa
Mấy hôm như kẻ vắng nhà
Mấy hôm gặp gỡ bạn xa bạn gần
Thấy đời bỗng ngát hương xuân
Bên nhau hội tụ quây quần thật vui
Rượu ngon thoang thoảng đưa mùi
Mà sao lòng lại bùi ngùi khó thưa
Phải chăng đổ tội cho mưa
Hay là bận rộn vẫn chưa gặp nhiều
Tình đời hai chữ thương yêu
Bốn phương bè bạn thêm nhiều bạn ơi
Nơi đâu cũng một phương trời
Rồng Tiên mãi mãi sáng ngời đó thôi
Xuyến xao giờ phút xa rồi
Bạn về nơi ấy trong tôi khó mờ
Thì thôi gom cả vào thơ
Hẹn ngày gặp gỡ bất ngờ vui hơn
Lắng nghe ai gảy cũng đờn
Vẳng câu vọng cổ đẹp hơn mỗi ngày
Hồn vương sắc thắm men say
Nhớ câu quan họ trầu cay gọi mời
Về miền Kinh Bắc ghé chơi
Trầu têm cánh phượng người ơi mình chờ
Lời mời cả những câu thơ
Tạo nên một khúc nhạc chờ tri âm....
Tâm trạng và cảm xúc giống bà Kim Ngoan Tran chửa? há há Thân tặng và chia tay người con gái phương nam Cỏ Ba Lá































CUNG SẦU AI OÁN.............

CUNG SẦU ANH GỬI CHO THƠ
CUNG THƯƠNG ANH HỌA CÂU CHỜ ĐỢI NHAU
HỎI ĐÂU CÂU NHỚ TƯƠI MÀU
CHỨ YÊU ANH DỆT CHO NHAU THẮM TÌNH
CỚ SAO LẠI PHẢI LẶNG THINH
CHẾT ĐỨNG MỘT MÌNH GIỮA CHỐN BA QUÂN
TRÁI TIM DẬP NÁT DẦN DẦN
BUỒN THIU ÔM CẢ MÙA XUÂN VÀO HÈ
MỎI MỒM RÁT HỌNG TIẾNG VE
HÈ OI MỆT MỎI MÀ NGHE CUNG SẦU
GẠT BUỒN VỨT TỨC ĐÊM THÂU
MUA VUI MÀ SỐNG DÀI LÂU HỠI NGƯỜI
MÔI XINH PHẢI NỞ NỤ CƯỜI
THAN THÂN MÃI VẬY ĐỂ NGƯỜI TA ĐAU
Ô KÌA THẮM NỞ HOA CAU
TRỜI XA XANH NGÁT TÌM NHAU VUI CÙNG
XUA ĐI ĐƠN LẺ LẠNH LÙNG
ĐÓN CÂU TƯƠNG NGỘ TƯƠNG PHÙNG NHÉ EM
há há---------------
CUNG SẦU AI OÁN.............
Kìa phượng hồng trời đông bừng sáng
Kia trời mưa chếch choáng men say
Thuyền tình ai chở men say
Thuyền trên sông nước hôm nay đâu rồi
Giậu lục bình vẫn trôi trôi mãi
Còn dòng đời vẫn mải trôi xa
Giật mình dẫm phải câu ca
Ép hồn trinh nữ vỡ ba mảnh sầu
Con chim nhạn đêm thâu kêu thảm
Con chim quyên ai oán lòng đau
Đất kia dù có bạc màu
Tiếng đàn dù vọng cung sầu đêm khuya
Ta vẫn biết trăng kia còn sáng
Ta vẫn vui có Đảng quang vinh
Bên ta đầy ắp chữ tình
Ríu ran thơ họa cả mình lẫn ta
Bước chân đi trời xa chẳng ngại
Dù tâm hồn thơ dại lắm thay
Đường trân gian khổ ai hay
Đường đi cụt mõm chân giày chưa phai
Vậy sợ chi chông gai cơ chứ
Hỏi trong lòng tha thứ để đâu
Chạnh lòng mắt liếc đêm thâu
Vô tình gom một cung sầu cho thơ

VỀ HẠ LONG

Hạ Long một ngày trời đẹp nắng
Anh chưa về sao vẳng lặng thế em
Gió khơi xa vẫn lay động cánh rèm
Núi Bài Thơ anh quen dạo ấy
Anh muốn gặp em niềm vui biết mấy
Như trở về như thấy mẹ thấy cha
Hạ Long mùa này phượng đỏ sắc hoa
Hay bằng lăng tím nhạt nhòa ký ức
Anh chưa về sao thấy lòng thơm phức
Giữa trời hè nóng nực để mà thương
Núi biếc xanh rêu phủ mãi đêm trường
Mặt nước soi gương vấn vương trong dạ
Anh chưa đi mà sao lòng hối hả
Hạ Long về tất cả đợi anh vui
Cô gái hàng rong quẩy gánh sắn lùi
Anh như thấy thơm thơm mùi lúa chín
Chưa về đây sao thấy lòng bịn rịn
Hạ Long hè ôi trái chín trên cây
Anh sẽ về nghỉ mát nơi đây
Sóng nước mênh mông nhuộm đầy nỗi nhớ
Ngắm vịnh non xanh hòa chung nhịp thở
Núi Bài Thơ khắc nỗi nhớ vào tâm
Để đêm trăng ta dạo tiếng nhạc trầm
Nhớ Hạ Long lòng thương thầm hẹn gặp

TRƯỜNG ĐỜI BẾN QUÁN NƯỚC

Trưa nay ngồi quán nước chè
Giật mình nghe thấy tiếng ve kêu hoài
Người ta thì bỏ ngoài tai
Còn mình thì lại nhớ ai thủa nào?
Hè oi con gió xôn xao
Lùa qua ngõ hẻm giội vào trong ta
Gió lùa man mát làn da
Gió heo hút gió làm ta giật mình
Ôi bà chủ quán tươi xinh
Một câu chuyện nhỏ mà mình nghĩ suy
Bà ăn mày chống gậy đi
Chìa tay chủ quán nói gì chưa nguôi
Tôi đây cũng cảnh già rồi
Còng lưng bán nước mà ngồi cả trưa
Cuộc đời sáng nắng chiều mưa
Quyết không ăn bám mà chưa than phiền
Lao động bà nghĩ là tiên
Kiếm mấy đồng tiền bà sướng lắm cơ
Bà ăn mày cứ ngẩn ngơ
Nhanh chân bước vội đâu chờ tiền cho
Vỉa hè mấy dãy nhà to
Mà sao bà bảo nhà bò thế ư?
Cháu xin bà nói từ từ
Thành ra nhà nghỉ cứ như lâu đài?
Nghe bà nói ngẫm chả sai
Gái quê lắm kẻ giả nai quá tài
Nghe mà tưởng một không hai
Ôi giời động cả anh tài chức cao
Giờ toàn lối sống người bao
Giờ toàn lối sống làm sao ra tiền
Đúng là tiên cộng với tiền
Tiền thì lắm lúc với điên một vần
Ai ơi vấp phải một lần
Nghe thơ anh họa hỏi xuân có còn
Nhìn xa một dải núi non
Thời gian âu cũng hao mòn tháng năm
Mai sau đơn lẻ gường nằm
Thì xin chớ có chống cằm trách than
Đông sang gặp phải đại hàn
Thì nhanh nhẩu kéo cái màn cho khuây
Trưa bên hè phố đong đầy
Cảm ơn bà chủ ngồi đây chuyện trò
Sông quê vang những câu hò
Tự dưng nhớ một cánh cò chao nghiêng

CÔ LIÊU BẾN VẮNG

Cô liêu đâu phải cô đơn
Mà sao lòng dạ dỗi hờn thế em?
Gió lay động cả cánh rèm
Trăng nhòm khe cửa sao em hững hờ
Nát lòng viễn khách yêu thơ
Buồn thay câu đợi câu chờ câu mong
Anh đem rơm đốt lửa lòng
Để tìm cho được câu mong thủa nào
Gió vờn sóng lúa xôn xao
Lúa đâu phơi sữa hôm nào qua đây
Muốn đong đong mãi cho đầy
Cho vui lòng mẹ tình thầy ước ao
Muốn đời yên lặng mà sao
Ai đem giống tố khoét vào trong tim
Chạnh lòng chẳng thể lặng im
Nửa đêm hoảng hốt lật tìm câu thơ
Trời ơi em vẫn ước mơ
Người ta thì lại thờ ơ thế à?
Thương thay kiếp phận đàn bà
Trời bung nắng lửa làn da nhuộm sầu

TÌNH SẦU DU LÃNG


Hoa SEN đẹp quá người ơi
Xôn xao gió lộng giữa trời quê hương
Bùn đen nhuộm cả mùi hương
Nhuộm hồn trinh nữ vấn vương đợi chờ
CÁ vàng bơi lội ngẩn ngơ
Phải chăng cá cũng đợi chờ cùng ai
Bông sen hoa nở vươn dài
Cá tung tặng lội giữa đài sen quê
MƯA rơi nhỏ giọt não nề
Mưa mòn ký ức lời thề cỏ may
Người THƯƠNG như tỉnh như say
Như mơ như mộng chua say trong lòng
Ai đem câu nhớ ra hong
Mưa ướt nát lòng trinh nữ bơ vơ
Để cho chữ NHỚ đợi chờ
BÌNH MINH chợt đến thờ ơ với đời
Rõ ràng hồn dạ buông lơi
Nát tan cả một bầu trời yêu thương
Chìm trong GIẤC NGỦ vô thường
Giật mình tỉnh giấc pha sương mái đầu
GIÓ lùa xé rách đêm thâu
Buồn thay ướt giọt lệ sầu hoen mi
GIỌT NƯỚC MẮT muốn cho đi
Đợi bình minh đến gió thầm thì reo
Sông quê lách cách giọng chèo
Người ta sang bến mang theo câu thề
Nặng lòng đất mẹ thôn quê
Sáng nay hoa nở con về bến xưa
Hỏi rằng đã sáng hay chưa?
HOA MƯỜI GIỜ nở lưa thưa đỡ buồn
Không trung những cánh chuồn chuồn
Bay cao trời nắng ấm luôn cả lòng
Câu chờ ghép với câu mong
Cho ấm trong lòng trinh nữ xa quê
Dang tay dệt một câu thề
Cùng chung lối bước đường về nhé em

LỆ SẦU TRINH NỮ


Giận mà chi hoen mi lệ nhỏ
Hờn mà chi cho gió lạnh lòng
Cho đau câu nhớ câu mong
Cho sầu cho tủi trong lòng hỡi ai?
Trinh nữ tựa hoa mai buổi sớm
Má đỏ hồng như chớm nắng xuân
Cớ sao làm khổ tấm thân
Tội chi mà phải bần thần buồn ghê
Dòng lệ chảy nhớ về quá khứ
Lệ tuôn rơi ai giữ được đây
Bờ mi lệ đã dâng đầy
Hỏi lòng buốt giá thân gầy đau không?
Lệ cũng như máu hồng vẫn chảy
Máu mãi hồng vẫn cháy trong tim
Ta như một kẻ kiếm tìm
Hòa dòng lệ chảy nhấn chìm hư vô
Mặc kệ đời sóng xô bươn trải
Gạt chua cay ta hái trái ngon
Thời cơ chén thứ nóng giòn
Cho đời thèm mãi hỏi còn hay không?
Lòng vững tựa thành đồng khó chuyển
Chí sắt son lưu luyến khó phai
Một năm biết canh dài
Lệ ơi đừng chảy mắt ai đỏ ngầu
Ta hỏi sông sông sâu mấy tấc
Ta hỏi đông gió bấc mấy lần
Ta mong mãi ngát hương xuân
Mắt sầu lệ sẽ với dần trong đêm
Ta muốn dệt môi mềm đỏ mãi
Nụ hôn nồng đâu phải bán mua
Sợ chi đêm lạnh gió lùa
Lòng ta ai đó bỏ bùa yêu thương

MUỐN....


Muốn mua một mảnh tình si
Muốn mua bản nhạc vọng đi mọi miền
Muốn chìm trong giấc thần tiên
Muốn giăng tơ để nối liền xa xôi
Muôn ghim nỗi nhớ trên môi
Muốn sâu tình lại để rồi tương tư
Muốn mượn cơn gió đưa thư
Muốn đàn ngân mãi vọng từ trong tim
Muốn hè oi những cánh chim
Muốn chiều lộng gió đắm chìm hư vô
Muốn bình yên chẳng sóng xô
Muốn gom nỗi nhớ để cô đọng nhiều
Muốn đời là khoảng trời yêu
Muốn xuân còn mãi trời chiều vẫn xuân
Muốn xa níu lại cho gần
Muốn trời thương nhớ người thân bên mình

THƯƠNG THẦM HUẾ MỘNG HUẾ MƠ

-1-
Huế thương vẫn đợi vẫn chờ-
Ai mang chiếc nón bài thơ tỏ tình-
Sông Hương núi Ngự lung linh-
Bóng ai thấp thoáng đưa tình trao nhau
Huế Thương vẫn mãi xanh màu
Tình người xứ Huế trong nhau khó mờ
-2-
Huế thương ơi một ngày anh trở lai
Nụ hôn nồng thơ dại tuổi đương xuân
Tóc sương pha sao quá đỗi là gần
Ta cứ ngỡ tình thây từ dạo ấy
Huế yêu ơi dòng sông Hương run rẩy
Mái chèo khua hỏi mấy khách qua sông
Trăng vẫn trôi và phượng vẫn đỏ hồng
Kìa Núi Ngự vẫn còn đông heo hút
Cầu Tràng Tiền một mình như bụt
Đứng lặng mình nhớ một chút vời xa
-3-
Huế thương ơi hẹn ngày về
Sông Hương Núi Ngự miền quê thanh bình
Bầu trời sông nước nước lung linh
Ta về với mẹ của mình Huế thương
Trong lòng ngỡ một quê hương
Tình yêu của Huế vấn vương trong đời
Trong ta vui họa đôi lời
Vui cùng với Huế với người tri âm
-4-
Con đi tìm một câu thề
Hẹn vui cùng Huế miền quê thanh bình
Bên nhau thắm đượm nghĩa tình
Vui cùng bè bạn của mình Huế ơi
Dẫu xa cách một phương trời
Nhìn trông Huế vẫn rạng ngời nước non
Huế thương năm tháng mỏi mòn
Con về mang tấm lòng son dâng người
Chúc cho Huế mãi đẹp tươi
Sông Hương Núi Ngự tình người thủy chung
Câu dân ca hát vui cùng
Lạc câu quan họ tương phùng giao duyên
À ơi Huế thật dịu hiền
Bài thơ nón lá gắn liền tri âm
Đêm khuya gieo tiếng nhạc trầm
Mơ về nơi ấy thì thầm Huế thương
-4-
Huế thương vấn đợi vẫn chờ
Con về bên Huế mộng mơ lắm mà
Huế thương đẹp mãi câu ca
Ai vô xứ Huế cùng ta đi nào
Cho lòng thổn thức xuyến xao
Cho vui trong dạ ngọt ngào lời ru
Cuối hè trời sẽ sang thu
Huế thương ơi hỡi thầy u đợi chờ
Con về đội nón bài thơ
Ngắm nhìn đất Huế ầu ơ giọng hò
Lênh đênh sóng nước con đò
Sông Hương Núi Ngự hát cho thỏa lòng
Bao ngày con nhớ con mong
Hẹn vui cùng Huế giữa lòng mẹ cha
-5-
Huế thương xin hẹn ngày về
Ta vui cùng Huế tràn trề yêu thương
Nặng lòng đất mẹ quê hương
Trong ta bao nỗi vấn vương khó mờ
Huế ơi hãy đợi hãy chờ
Ta về bên Huế hò ơ ơ hò
Lênh đênh sóng nước con đò
Sông Hương Núi Ngự cánh cò chao nghiêng
Ta về gửi một niềm riêng
Trọn đời với Huế thiêng liêng nghĩa tình
Bài thơ yêu Huế lung linh
Ô kìa chiếc nón ân tình gửi thơ
Ai chao câu đợi câu chờ
Để tình với Huế trong mơ vẫn còn
Má hồng thắm đỏ môi son
Cùng vui với Huế nước non ...nước non ...nước non đẹp giàu

TÌNH NGỠ NHƯ MƠ


NGƯỢC dòng tìm lại câu thơ
XUÔI dòng tìm mãi bến mơ nơi nào
CŨNG như hoa huệ hoa đào
MỘT lòng chung thủy ngọt ngào tỏa hương
KIẾP đời hoa cũng phong sương
NGƯỜI ơi hai chữ yêu thương đâu rồi

SÔNG quê bên lở bên bồi
MƠ về nơi ấy bồi hồi xuyến xao
BẾN mơ anh dệt lụa đào
ĐỢI người trinh nữ thủa nào qua sông
ĐẤT phơi màu nắng nhuộm hồng
TRỜI nghiêng nắng lửa mà không nản lòng
NỞ bông hoa thắm chờ mong
HOA ở trong lòng vẫn ngát hương bay

NGHE em ở chồn nơi này
CÂU thơ anh họa trao tay hôm nào
XOAN ai trồng ở bờ ao
GHẸO anh em mặc lụa đào làm duyên
THIẾT tha như tựa mạn thuyền
THA hồ anh ngắm say liền đó thôi

NGỠ như cau lớn lên ngôi
LÒNG như sắt lại nhớ hồi tuổi thơ
NHƯ quên câu đợi câu chờ
LẠC vào tiên cảnh bồng thơ hão huyền
HỒN bay lạc chốn thần tiên
HÒA vào ngỡ tưởng lạc miền đất xa
BẾN mơ hoa cải hoa cà
MƠ trong mộng mị cũng là YÊU THƠ

BIẾT LÀ...

Gạt buồn một góc trời riêng
Ta đi tìm chốn thiêng liêng đợi chờ
Gói lòng trọn cả vào thơ
Gói tình vào cả trong mơ giấc nồng
Hè oi cứ ngỡ mùa đông
Môi thâm cứ ngỡ má hồng nắng xuân
Biết xa cứ ngỡ rằng gần
Biết mái nhà trần cứ ngỡ nhà tranh
Biết là hai chữ em anh
Ôi sao thân thiết như canh dọc mùng
Biết là chẳng phải của chung
Ngỡ như tay nắm mà cùng sóng đôi
Biết là chữ ứ là thôi
Nhưng sao lại nhớ để rồi tương tư
Biết là gói trọn vào thư
Mà sao lại thấy hồn như lạc loài
Biết là tâm chẳng nghĩ sai
Nhưng mà lại thấy hoa mai cuối mùa
Biết là khế lắm quả chua
Mà sao lại nhớ canh cua chiều hè
Biết là râm rả tiếng ve
Mà sao tai lại phải nghe gió hờn
Biết là mưa lạnh từng cơn
Mà sao lại thấy cô đơn hão huyền
Biết là vẫn có tý duyên
Mà sao chỉ thấy mạn thuyền bướm bay
Biết là lúc tỉnh lúc say
Nhưng sao lắm lúc lắt lay cõi lòng
Biết là nước đục nước trong
Sao thấy trong lòng gờn gợn màu xanh
Biết là mơ có thể thành
Cung trời vọng tiếng vàng anh cứ chờ
Thôi gom tất cả vào thơ
Anh dạo nhạc chờ cứ đợi đi em....

HỎI RẰNG....


Hỏi rằng đời đã mấy đông?
Hỏi rằng đò đã sang sông mấy lần?
Hỏi rằng đời bấy nhiêu xuân
Hỏi rằng đêm đến trăng ngân mấy giờ
Hỏi rằng đời mấy ước mơ
Hỏi rằng câu đợi câu chờ là bao
Hỏi rằng đâu có ngọt ngào
Hỏi rằng đâu có vì sao soi lòng
Hỏi rằng tình đục hay trong
Hỏi rằng đâu nhớ đâu mong mà chờ
Hỏi rằng con nhện giăng tơ
Hỏi rằng hồn lạc bơ vơ phương nào
Hỏi rằng tóc bạc là bao
Hỏi rằng dải yếm lụa đào dệt chưa
Hỏi rằng chiều nắng hay mưa
Cây cau trái vụ-cây dưa trái mùa
Hỏi rằng ai thiệt hai thua
Trăm năm làm khách cửa chùa vô thôi

CẦU TÌNH ANH BẮC BẰNG THƠ

Hai câu thơ lục bát đượm mùi hương quê của cô giáo Thu Ha Pham được đọc hai câu thơ ôi sao mà hay đến thế: 
"MONG SAO CÓ MỘT CÂY CẦU
VẮT QUA SÔNG NHỚ BẾN SẦU NGƯỜI ƠI!"
quá tuyệt vời-------há há

CẦU THƠ ANH BẮC NÈ...HE HE
Cầu tình anh bắc bằng thơ
Câu duyên anh họa nhạc chờ đợi nhau
Cầu hôn têm miếng trầu cau
Ôi ôi sông nhớ bến sầu hồng tươi
Anh sang bắc cả nụ cười
Qua dòng sông nhớ cho người ta mong
Anh đem rơm đốt lửa lòng
Bến sầu vơi bớt bên mong đợi chờ
Anh qua sông nhớ bằng thơ
Bến sầu anh họa câu chờ cho sang
Hè oi có ánh trăng vàng
Bến sầu sông nhớ nhịp nhàng thoi đưa

ĐỜI TA ƠN ĐẢNG....

MỪNG NHÀ THƠ-CHỦ TỊCH HỘI NHÀ THƠ TỈNH PHÚ THỌ
NGUYỄN HỮU CẦU NHẬN HUY HIỆU 40 TUỔI ĐẢNG
40 năm ấy đi qua
40 năm một bài ca tình đời
Tuổi xuân đẹp lắm người ơi
Lung linh cờ Đảng sáng ngời trong ta
Bởi vì nghĩa nước tình nhà
Bởi vì cuộc sống đời ta đời mình
Ngại gì gian khổ hy sinh
40 năm ấy ân tình là bao?
Chắt chiu gom những ngọt ngào
Mẹ già có tấm lụa đào trên lưng
Trẻ em vui nhộn tưng bừng
Em yêu tràn ngập giữa rừng hoa thơm
Cũng là manh áo miếng cơm
Cũng là đồng ruộng cọng rơm quê mình
Tình yêu như bóng với hình
Nói sao cho hết ân tình hỡi ai?
Thanh xuân sức rộng vai dài
Xa nhau mong nhớ bóng ai đợi chờ
Nụ cười ẩn hiện trong mơ
Chiến trường đỏ lửa đang chờ anh đây
Trí trai sung sức tràn đầy
Trong tim chờ đợi ngày xây mộng vàng
Nhớ sao ôi lũy tre làng
Có người con gái xốn xang đợi chờ
Chiến trường anh viết bài thơ
Gửi về quê mẹ tình chờ bao đêm
Gió đông khô cả môi mềm
Mẹ già thao thức trầu têm một mình
Ngày nay sống dưới thời bình
Mà sao lòng vẫn thấy mình như xưa
Cuộc đời sóng gió nắng mưa
Vẫn lời Đảng gọi mà chưa chịu lùi
Vẫn công việc để mua vui
Vẫn hồn nhiên hưởng ngọt bùi đổi thay
Lòng ta ơn Đảng bao ngày
40 xuân ấy hôm nay vừa tròn
40 tuổi Đảng sắt son
Sáng ngời lý tưởng mãi còn về sau
Mạo muội tếu táo tý cho vui heng-cho gì không phải xin nhà thơ thứ lỗi ạ

TÌNH CHỜ

Tình chờ cho đến khi mô
Cho lòng vỡ vụn sóng xô tan tành
Giá như làm kiếp " vàng anh"
Thì em tung cánh cắp nhành hoa tươi
Mang theo cả một nụ cười
Nét duyên tươi tắn để người ta thương
Nhưng mà phận gái phong sương
Chỉ mơ và mộng vấn vương thêm sầu
Tình buồn ai hiểu cho đâu
Tháng năm vẫn một cũng sầu đeo mang
Trăng thanh em ước mộng vàng
Mà sao chẳng thấy bóng chàng nơi đâu
Em như nước chảy qua cầu
Giá như một phép nhiệm mầu thì hay
Tình chờ cho chót đêm nay
Cho em nếm đủ chua cay mặn nồng
Giá mà phận gái cho không
Thì em giờ đã làm chồng của anh
Ngẩng nhìn núi thẳm rừng xanh
Mà sao ớn lạnh tan tành lòng em
Nần trang nhật ký giở xem
Gió lay lay động cánh rèm xót xa
Biết rằng phận gái như hoa
Trăng non trăng tỏ trăng tà vẫn yêu
Dù cho nắng xế trời chiều
Tình chờ em vẫn hướng nhiều nơi anh