TIẾNG NHẠC QUÊ HƯƠNG

NHỚ HÀ NỘI....

NHIỆT LIỆT CHÀO MỪNG CHIẾN THẮNG 30-4 GIẢI PHÓNG MIỀN NAM THỐNG NHẤT ĐẤT NƯỚC
HÀ NỘI ƠI MỘT TRÁI TIM HỒNG
HÀ NỘI ƠI ĐIỆN BIÊN PHỦ TRÊN KHÔNG
HÀ NỘI ƠI MÃI THẮM NỒNG KÝ ỨC
Hà Nội ơi trái tim hồng
Lung linh đáy nước mặt sông ảo huyền
Ta đi tìm một chữ duyên
Buồn xa Hà Nội tới miền đất xa
Cuộc đời như ong tìm hoa
Ngẩn ngơ trong dạ bôn ba xứ người
Linh linh mặt nước xanh tươi
Hồ Gươm soi bóng nụ cười của ta
Bằng lăng tim ngắt màu hoa
Rung rinh liễu rủ ai pha gương đời
Yêu làm chi khó trả lời
Phải chăng ly biệt bởi lời khó trao
Muốn dâng một chút ngọt ngào
Mà hồn xơ xác lệ trào hoen mi
Muốn bên nhau để thầm thì
Mà sao xa cách còn gì nữa đâu
Gió lùa xé rách đêm thâu
Nát hồn kỹ nữ nỗi sầu xa xăm
Người đi đi với tháng năm
Giữa thương và nhớ mà nằm mông lung
Gió ơi sao mãi lạnh lung
Chẳng thề chẳng hẹn nhau cùng về đây
Tháp Rùa sương phủ trắng đầy
Nhớ về ký ức nơi đây một thời
Mênh mang sóng nước cuộc đời
Thôi thì cố nói một lời yêu thương
Ta cùng nhung nhớ quê hương
Tình yêu Hà Nội vấn vương trong lòng
Xa là nhớ gần là mong
Một thời đốt cháy lửa lòng vợi xa

THÁNG TƯ

Tháng tư vẫn cưới xin à?
Tháng tư vẫn thấy người ta lấy chồng
Tháng tư vẫn có trầu không?
Tháng tư có ánh nắng hồng qua sân
Bà con hàng xóm xa gần
Tháng tư nóng thế ngại ngần chi đâu?
Đã mời đã nói một câu
Phong bì sắp sẵn tiếc đâu mà buồn
Có lòng ta cứ đi luôn
Người ta cưới hỏi mình buồn làm chi?
Rượu ngon uống cạn chén đi
Cuộc đời ngây ngất còn gì hè oi

HỌA THƠ CHO CÂY

Xưa kia sống ở trong chum
Thân em giờ cứ khum khum khó nhìn
Được mùa lắm kẻ ăn xin
Cho nên anh phải ngắm nhìn hồi lâu
Về nhà chuẩn bị tiền sâu
Mua em về để họa câu thơ tình
Kể ra giờ thấy xinh xinh
Chạc ba chạc bẩy ôi tình nhiều ghê
Rễ buông anh chẳng dám chê
Tay cành uốn éo anh mê thật rồi
Sân to quây gạch em ngồi
Em cười duyên dáng làm tôi phải lòng
há há-Cây cũng có tình iu nhá 
 Ngồi trên chậu đổ bê tông
Em ơi đón ánh nắng hồng chao nghiêng
Biết rằng một nỗi niềm riêng
Nhưng anh ngại sợ phải khiêng em rồi
Em to làm khổ đời tôi
Thân hình bệ vệ khó lôi lắm mà
Anh thuê cần cẩu cõng ra
Em chớ điệu đà vỡ chậu của anh
 Hình rồng uốn lượn khoe duyên
Tóc mấy buông rủ nghiêng nghiêng dịu hiền
Trông em như tuổi thần tiên
Anh phải cầm tiền mua thẳng em luôn
Biết rằng nhà chủ rất buồn
Khi anh mua vội mà chuồn về ngay
Chăm em chăm tối chăm ngày
Mỗi khi sâu nở lấy tay bắt liền
Giờ em nào khác gì tiên
Cũng đáng đồng tiền chờ đợi người ta
Người ta thích ghé tới nhà
Trông em duyên dáng nuột nà mà thương
Trao em đẹp cả đôi đường
Tiền tươi thóc thật vấn vương nỗi gì? 
 Thế này là thế Long quì
Kiểu như anh hỏi thích gì hả em
Rễ buông hút nước vẫn thèm
Hanh khô củi lửa làm em đề phòng
Gái quê thắt đáy lưng ong
Khi cháy lửa lòng là đã biết yêu
Còn cây này tựa dáng Kiều 
Ngắm lâu ngắm kỹ cũng nhiều tương tư
 Từng tầng từng lớp lá xanh
Như quê hương có gió lành thổi qua
Hương đồng gió nội quê ta
Bướm bay chim lượt vang ca dưới trời
Anh còn mải miết họa lời
Yêu cây anh họa cuộc đời vào cây
Dù cho tóc có màu mây
Thì anh yêu mãi em cây của mình
Trong anh có cả chữ tình
Anh dành một chút lòng mình yêu cây



  Em giờ là gái hai con
Sao mà vẫn thắm lòng son thế à?
Tóc dài buông xuống xòe ra
Ai mang kết tóc cho ta thắm nồng
Biết em là gái có chồng
Như cây có chủ vui trồng sớm mai
Tay em đón nắng vươn dài
Em đang khát nước chờ ai mang dùm
Đợi chờ lá tỏa xanh um
Chim ca bay nhảy dưới lùm lá xanh
Tháng ba hoa gạo đỏ cành
Còn anh vương vấn em Sanh bên thềm
Gió vờn cành lá dịu êm
Non xanh bởi giọt sương đêm ảo mờ
Còn anh vui họa vần thơ
Em ơi anh họa nhạc chờ" tiền tươi"
há há


  Em ngồi tạo dáng thật xinh
Dáng em sao lắm cái tình bên trong
Mỗi anh mới hiểu cái lòng
Thân hình thon thả ước mong xuân về
Trông em đẹp tựa gái quê
Anh nhìn anh ngắm mà mê mẩn hồn
Hàng ngày cứ lúc chiều hôm
Anh mang nước tưới anh ôm ấp nhiều
Nét duyên trông thật đáng yêu
Em ngồi tạo thế dáng Kiều có duyên
há há-em này là em chạc ba trông khiếp nhỉ? hô hô