TIẾNG NHẠC QUÊ HƯƠNG

NGUYÊN TIÊU EM HỌA THƠ TÌNH

 NGUYÊN TIÊU DỆT MỘT CHỮ Y.....Ê......U.........HIHI
Nguyên tiêu có hội thi thơ
Người ta đi hội có chờ em đâu
Em buồn thao thức đêm thâu
Nhìn trăng trăng tỏ trên đầu mà thương
Trăng lung linh sáng soi gương
Soi ta chung bóng con đường ta đi
Người ta đi hội thầm thì
Còn em nghe hóng biết gì hội đâu
Ngân vang dạo tiếng đàn bầu
Màn đêm bỗng sáng một màu hương xuân
Người ta đi hội quây quần
Còn em vui với trăng ngân quê nhà
Sương rơi ngọn cỏ sương sa
Bỗng sương pha tóc người ta mất rồi
Gió vờn tím tái làn môi
Cái duyên đâu nét như hồi còn xuân
Nguyên tiêu họa một đôi vần
Mà em thổn thức trăng ngân nhớ mình
Ô kìa trăng sáng lung linh
Em đơm cả một chữ tình trao anh
Chắt chiu hai chữ ngọt lành
Đêm rằm lồng lộng em dành tặng cho
Âm vang vẫn một giọng hò
Vững vàng tay lái con đò sang sông
he he-tếu táo nguyên tiêu 2013
 TẾU TÁO TÝ...NGUYÊN TIÊU TÌNH HẬN
Muốn ôm cả một trời thương
Muốn lòng thổn thức vấn vương khó mờ
Muốn gieo lên một câu thơ
Như tiếng nhạc chờ vẫy gọi em yêu
Muốn trao chẳng dám nói nhiều
Muốn vui như gió cho diều bay lên
Muốn âm vang tiếng pháo rền
Muôn chuông ngân mãi bắt đền người dưng
Muốn xuân không khí tưng bừng
Muốn say trong nắng ngắm vừng trời quang
Muốn ôm một giấc mộng vàng
Muốn chờ đón một huy hoàng ngày xuân
Muôn ôm xa để cho gần
Muốn đời trọn kiếp nối vần cho thơ
 Muốn tìm nguồn cội tình yêu
Muốn xem những nét diễm kiều kiêu sa
Muốn thấy giọt lệ nhạt nhòa
Muốn nhìn thấy một bông hoa vẫn hồng
Muốn đi qua hết trời đông
Muốn về tìm một khoảng không trong lòng
Muốn mưa áo ướt mang hong
Muốn cháy lửa lòng rạo rực trong tim
Muốn làm cánh mỏng như chim
Muốn bay khắp chốn để tìm trời yêu
 Em bảo anh rằng: thích ăn cua
Anh thì vội mách: đến chợ mua
Ứ thèm ngoài chợ nhiều cua bấy
Em thích cua này: anh xin thua
------
Bó càng nằm gọn trong hang
Để nghe gió gọi xuân sang nắng hồng
Xua đi cái lạnh mùa đông
Cho đời tươi trẻ bến sông đợi chờ
Gieo vào nỗi nhớ câu thơ
Tình quê mãi đẹp trong mơ đó mà
 Chim ơi đừng mỏi cánh bay
Tim hồng rực máu nồng say lắm mà
Nàng tiên bao nét kiêu sa
Cánh chim không mỏi muốn sà nghỉ chân
 NGUYÊN TIÊU EM HỌA THƠ TÌNH
ĐỂ DUYÊN THẮM MÃI ĐỂ MÌNH VUI HƠN
ĐỂ TRĂNG VỚI GIÓ GIẬN HỜN
ĐỂ TÌNH THỔN THỨC TỪNG CƠN MƯA PHÙN
XUÂN VỀ CHẲNG PHẢI RÉT RUN
GỐI MỎI CHÂN CHÙN CHẲNG QUẢN GIÓ MƯA
DÙ RẰNG SÓNG SÁNH LƯA THƯA
KHÔNG ĐỀU THÌ CHỚ XIN CHỪA NHÉ ANH.... HE HE
 Anh khắc vào thơ một chữ tình
Thiệp hồng tươi thắm sáng lung linh
Vầng trăng cổ tích mơ mơ mãi
Một tấm chân thành ắt sẽ vinh
 Trăng rằm họa một câu thơ
Mà sao ngỡ mảnh tình hờ thoảng qua
Rõ ràng chẳng phải là hoa
Mà sao cứ thấy da gà nổi lên
Tưởng là xuân đến gặp hên
Tưởng là trăng sáng sướng rên cõi lòng
Ối giời cứ đợi cứ mong
Lụi tắt lửa lòng còn sướng chi đây? há há
 BUỒN NHƯ GIỜI CHẲNG CÓ TRĂNG

Nguyên tiêu trời chẳng có trăng
Chỉ thấy mấy thằng kích điện đi soi
Nó mà vồ ếch thì toi
Bắt phải cua bấy ăn hoi thì buồn
Ra đường ngắm mảnh trăng suông
Đồng xa vọng tiếng thuồng luồng nó kêu
Tưởng là quỉ cái nó trêu
Nó cho cục gạch thì bêu cái đầu
Nguyên tiêu thức với đêm thâu
Chờ ông kích điện hỏi bầu đầy chưa?
Nhưng mà lòng lại bảo chừa
Nguyên tiêu giẫm phải của thừa thì toi
he he

LIÊN KHÚC XUÂN 2013


Anh nâng niu một cành đào
Đỏ tươi thắm đượm dạt dào tình xuân
Phương nam nơi ấy người thân
Mai vàng cháy rực trời xuân kia rồi
Tết về đỏ thắm làn môi
Xuân sang có dịp anh ngồi họa thơ
Mai vàng quyến rũ ngẩn ngơ
Hồng đào phương bắc đợi chờ tri âm
hô hô-chúc mừng năm mới

Con chim có tổ có bầy
Nhớ về nguồn cội là đây hỡi người
Gia đình hạnh phúc đẹp tươi
Ngập tràn hơi ấm tiếng cười râm ran
Ta như nghe suối trên ngàn
Cà phê tý tách ngỡ chàn ra ly
Lặng nghe tiếng gió thầm thì
Xuân về nhớ cặp chim ri tụ vầy
Hô hô

Xuân về hạnh phúc trong ta
Nắng mai ngập cả gian nhà đầy xuân
Bên nhau hội tụ quây quần
Bên mâm cơm tết người thây xum vầy
Ngập tràn hạnh phúc là đây
Công cha nghĩa mẹ ơn thầy con mang

Rắn về Rồng vội bay đi
Trong ta nghe tiếng thầm thì cùng xuân
Trăm năm trái đất xoay vần
Hèn chi cứ họa mấy vần thơ chơi
Ví như có chén rượu mời
Có xuân thổn thức cho đời thêm sang
Ngỡ như có trăng vàng
Trà tam rượu tứ chàng nàng họa thơ
He he
Đông qua rồng lộn đi rồi
Xuân sang nảy lộc đâm chồi non xanh
Nhâm Thìn vội vã qua nhanh
Đón xuân Quí Tỵ ước thành lời ca
Chúc cho bè bạn muôn nhà
Bốn phương đẹp mãi sắc hoa muôn màu
Bên trang mạng ảo có nhau
Như quê hương trắng hoa cau xuân về

Nâng niu tay giở cuốn thư
Mà sao cứ ngỡ tương tư mất rồi
Xuân về e thẹn lòng tôi
Xuân em đủng đỉnh hé môi tỏ tình
Xuân nay kể vẫn còn xinh
Trách chi xuân trước chúng mình vô duyên
Xuân nay ván đã đóng thuyền
Bến bờ hạnh phúc lạc miền hư vô
Xuân nay ngỡ gặp ni cô
Mồm thì lẩm bẩm nam mô nỗi gì
Xuân nay tuổi đuổi xuân đi
Tóc thì điểm bạc thầm thì ở đâu?
Giá như có phép nhiệm màu
Đưa về xuân trước cho nhau tỏ tình
Thì nay một ánh bình minh
Tô son đẹp mãi cả mình lẫn ta
He he-miên man vớ vẩn cho xuân đượm màu tý-hi hi

Xuân xưa xuân đợi xuân chờ
Bên nhau cứ ngỡ trong mơ ắt thành
Thời gian trôi thật là nhanh
Xuân nay tóc bạc ta dành cho thơ
Câu thương họa với câu chờ
Người ơi đọc chớ bất ngờ cho đau
Ngày xưa sân trắng hoa cau
Sợ chi gai góc bên nhau mỗi ngày
Tưởng rằng buộc bởi men say
Chẳng ai có thể làm lay lắt lòng
Tưởng là mây tạnh trời trong
Ta hun đốt cháy lửa lòng lụi tan
Mà sao trời mãi đại hàn
Sếu bay bay mãi gió ngàn vội xa
Thế rồi mình chẳng có ta
Xuân này chợt nhớ hai nhà đã ưng
Tưởng là như chú chim ưng
Xuân về vang cả núi rừng quê hương
Tưởng là giữ một lời thương
Hèn chi trách phận đoạn đường khó chung
Xuân nay chằng có nhau cùng
Nhớ câu" tương ngộ tương phùng" mà đau
he he tưởng tưởng tý cho xuân đủ màu-hô hô

Xuân nay nhớ tới xuân xưa
Ta nhìn bong bóng trời mưa mà thèm
Giá như ngày ấy bên em
Tương tư cánh võng cánh rèm dưới trăng
Giá như đừng có nhùng nhằng
Ta trao chân thật gửi bằng lời thương
Thì nay xuân có pha sương
Vẹn tình trọn với quê hương của mình
Nhìn lên ánh điện lung linh
Nhìn chùm bong bóng giật mình xuân qua
Xuân nay thơ họa làm quà
Thôi thì duyên chẳng một nhà thì thôi
Sông quê bên lở bên bồi
Xuân nay phai nhạt làn môi đỏ hồng
Mình ta thờ thẫn bên sông
Câu thơ mừng sắp thành ông thành bà
Thôi thì cứ gọi mình ta
Ngỡ như xuân trước như là duyên tơ

ĐẸP LẮM TRUYỀN THỐNG QUÊ HƯƠNG
KHI XUÂN VỀ VẪN VƯƠNG TRONG DẠ
QUÊ HƯƠNG ƠI DÒNG ĐỜI HỐI HẢ
TRÁI TIM HỒNG DÀNH TẤT CẢ CHO QUÊ
Những ngày này cả đất nước vào xuân
Trên quê hương những người thân ta đóCon đường xa trời mùa xuân lộng gióTấp nập dòng người tiếng to nhỏ thân thươngTa ngẩng nhìn những nét đẹp quê hươngLịch sử bao trang đêm trường tăm tôiĐảng vinh quang soi đường chỉ lốiNhững trai làng xưa sôi nổi đi lênTa như nghe những tiếng pháo rềnCủa một thời làm lên trang sử mớiXuân về rồi trong lòng ta phơi phớiLịch sử quê nhà đón đợi xuân sangTa cùng người quyết viết tiếp bao trangThề tô son trang sử vàng sáng chói
Xưa em nói anh nghèo không ở rể
Anh bảo rằng anh sống để dành quê
Quê hương anh là một nỗi đam mê
Anh sẽ sống với lời thề không đổi
Tuổi trẻ sức trai một thời sôi nổi
Quyết một lòng tiếp nối bước ông cha
Em ghét anh ghê chẳng chịu một nhà
Vì anh cứ ba hoa và tĩnh lặng
Trời đang mưa mà anh như thấy nắng
Em chạnh lòng lẳng lặng bỏ đi xa
Bến sông quê em vội bỏ người ta
Vui bên chồng trên xe hoa rực rỡ
Anh giật mình thấy em vui hớn hở
Chợt thấy buồn nhung nhớ một niềm thương
Tại vì anh tình còn mãi vấn vương
Trái tim hồng dành quê hương ta đó
Xuân đã về trời quê hương lộng gió
Anh phụ tình một lời ngỏ năm nao
Gặp lại em đây chẳng nói lời nào
Trên bờ đê vẫn ngọt ngào cỏ mật
Anh tìm đâu một lời xưa chân thật
Nỗi vô tình anh đánh mất từ lâu
Chỉ vì anh nhớ mãi một câu
Xã Trung Mầu quê hương mình cách mạng
Hi hi quê hương là vậy đó-tình quê là thế đó-hô hô
 Lời ru cánh võng năm nao
Tiếng ru của mẹ ngọt ngào lắm thay
Vườn nhà những nắm rau đay
Mẹ vui vẫn sống đêm ngày bên con
Tháng ngày phai nhạt môi son
Phơi lưng dưới nắng vì con đấy mà
Muốn đem góp nhặt lời ca
Xuân sang con tặng món quà mẹ đây
Quê mình hình bóng "ba cây"
Xa quê con mãi đong đầy niềm thương
Nặng lòng đất mẹ quê hương
Trong con có cả tình thương mẹ hiền
Vẳng nghe câu hát" còn duyên"
Ngân vang điệp khúc " dưới thuyền năm nao"
Mở tung cửa đón xuân vào
Hơi xuân thoang thoảng lọt vào tim ta
Giao thừa muốn hóa lời ca
Dang tay kết một đài hoa xuân về
Một đời trên bến sông quê
Trong con nặng một lời thề khó phai
Biết rằng một kiếp làm trai
Cùng quê tiếp bước xây đài hoa thơm
Ngẫu hững xuân về-tình quê là vậy