Tóc thề để chấm ngang vai
Coi như đã hẹn với trai ngỏ lời
Cớ sao tóc lại rối bời?
Để em quên hết những lời thề xưa...?
Biết nói sao để cho vừa
Hai ta đi dưới nắng mưa mỗi ngày
Tay thì vẫn nắm chặt tay
Tóc vương lên má tóc bay trời chiều
Rõ ràng vẫn nhớ lời yêu
Dấu còn trên tóc nói điêu sao đành
Cớ sao em phụ tình anh?
Tóc thề gỡ rối để dành người ta
Hôm nay anh ghé sang nhà
Muốn thưa với mẹ với cha một lời
Giật mình anh gọi em ơi
Mà sao lại vắng một lời “Có em”
Gió đông lay động khung rèm
Ngó đầu muốn ngắm nhìn em tóc thề
Giật mình ngỡ tưởng cơn mê
Ôi ôi em đã đi về nơi xa
Cớ sao theo vội người ta?
Đò ngang sang bến đỏ hoa khắp đường
Âu sầu một kẻ thầm thương
Nhớ nguyên mái tóc còn hương tóc thề
Chân đi lững thững đường đê
Mùi hương cỏ mật thôn quê vẫn nồng
Ngẩng nhìn thăm thẳm tầng không
Mây đong đưa ngỡ má hồng về đây
Suối mơ kể cũng tràn đầy
Suối tình vội cạn tóc mây bạc dần
Sờ lên mái tóc tái xuân
Người xưa ngỡ tưởng đứng gần bên ta
Lời thương nay đã bão hoà
Còn lời tri kỷ thoảng qua cuộc đời
Gió vờn sợi tóc buông rơi
Tự dưng muốn khóc …người ơi rối lòng
chúc bạn có ngày chủ nhật vui vẻ nhé !
Để không còn nữa tóc bềnh bồng trôi
Từ nay ta mãi xa rồi
Đừng mong với nhớ thế thôi Cua à.