Quê hương ơi! sao vui như tết?
Ánh nắng vàng thêu dệt đường xuân
Có ta có bạn quây quần
Xa nhau mà thấy rất gần đấy thôi
Ta về đây để rồi mãi nhớ
Những học trò bé nhỏ hôm xưa
Tháng ngày chẳng ngại gió mưa
Đường xa đến lớp mà chưa ăn gì?
Gió sân trường thầm thì to nhỏ
Ta thấy lòng muốn ngỏ cùng ai?
Đã mang thân kiếp làm trai
Tình quê gắng để một vài tiếng thơm
Nước sông quê đầy vơi là thế
Quê hương mình chẳng thể mờ xa
Gom tình hoạ một bài ca
Gom lời thành những bông hoa dâng người
Ta hun đúc vàng mười tươi sáng
Ta rèn tâm theo Đảng quang vinh
Yêu thương ta góp sức mình
Nụ cười rạng rõ gửi tình cho quê.
Vũ Ngọc Quỳ
Luyện rèn thân thể tự hào ..dáng xinh
Mai sau kiến thiết nước mình
Sánh vai bốn biển, vẹn tình núi sông!
Đề thơ vào tranh
bên nhà Ngô Toàn Thắng
k ìa cô thôn nữ tắm bên hồ
Rực lửa, bốc hình, dáng mộng mơ
Phẩm oản đôi gò treo trước ngực
Tóc huyền buông xỏa nét duyên tơ
Đêm thanh, gió mát, trăng huyền ảo
Sóng gợn lăn tăn nước vỗ bờ
Mải ngắm dung nhan hồn thiếu nữ
Khuya về bát ngát dệt trang thơ
Đỗ Hưng PT
Đây có phải nhà thơ không nhỉ ?
Anh nhìn anh hoảng... xô em ra ngoài
Ra ngoài ngồi xuống đám khoai
Đào lên... chén tiếp rõ oai... con mèo
(nam thực hư hổ nữ thực như miêu )