CHỮ THẦY THẮM MÃI
KÍNH TẶNG THẦY GIÁO TRẦN THANH
VỀ THĂM THẦY GIÁO TẠ ĐÌNH NHẤT
TRÊN QUÊ HƯƠNG CÁCH MẠNG
TÌM LẠI KÝ ỨC XƯA
Thầy đi tìm ký ức xưa
Bâng khuâng trong dạ tiếng thu gọi về
Thầy về tìm những miền quê
Quê hương cách mạng thầy về nơi đây
Dấu xưa nay lại dâng đầy
Gặp nhau ta có một ngày thật vui
Bên nhau vui vẻ tươi cười
Gặp nhau mới thấy tình người đậm sâu
Chuyện xưa kể lại hồi lâu
Kể sao cho hết những câu ân tình
Giáo dục nghề của chúng mình
Tiếng thơm ai đã gieo hình nơi đây
Hoa tươi vẫn nở mỗi ngày
Còn nguyên ký ức hôm nay tìm về.
Ngắm nhìn bức ảnh hồn quê
Mà sao chuyện cũ hiện về nhiều thay?
Ta đi tìm gặp các thầy
Đường xưa còn đó chân thầy đã qua
Hiệp Hoà - Đức Thắng xông pha
Bao năm cống hiến như nhà mình đây
Bến sông con nước dâng đầy
Phà bao nhiêu chuyến cho thầy sang sông?
Gặp nhau cũng thoả nỗi lòng
Trăng rằm sáng tỏ theo dòng Tiêu Tương
Một đời mái tóc pha sương
Yêu nghề người trẻ yêu trường lắm thay
Gặp nhau tay nắm chặt tay
Mà sao khó gỡ tình này thật sâu
Thầy về thăm đất Trung Mầu
Thăm thầy giáo Nhất gặp nhau mừng rồi
Kính dâng một bó hoa tươi
Chúc mừng sự nghiệp trồng người vẻ vang.
Chuyến đi của Thầy giáo Trần Thanh về quê hương cách mạng Trung Mầu
đúng vào ngày rằm tháng 8.
Thật tuyệt vời cho những tình cảm tri âm.
Tiếc thay CĐKB vì công việc chưa gặp được thầy.
Thầy đã gọi điện nhiều lần mà không gặp được ,thật tiếc.
Để bày tỏ tình cảm kính trọng của mình đối với thầy giáo
Tạ Đình Nhất và trường THCS Đức Thắng
CĐKB xin phép thầy giáo Trần Thanh sao chép
nguyên văn bài viết của thầy về blog của mình để cho
bạn bè blog,nhân dân xã Trung Mầu,học sinh Trung Mầu
và thầy Tạ Đình Nhất hiểu hơn tình cảm tri âm và niềm vui
còn mãi là những đoá hoa dâng đời thơm ngát. Xin cảm ơn!
Đã hẹn trước với Thầy Nhất là sẽ về Trung Mầu sớm, nhưng sao dễ chia tay với người quan họ. Dùng dằng kẻ ở người đi, mãi 15h, anh em tôi mới rời Kinh Bắc được. Biết là sẽ phải lỡ hẹn với nhà đón Tết Trung thu, nhưng để có được chân dung các Thầy Cô Đức Thắng đang sống ở đất Thăng Long, hai anh em tôi lại tiếp tục cuộc hành trình.
Sau nửa giờ, chúng tôi đã đến quê Thầy giáo Tạ Đình Nhất, người Thầy đã gắn bó với trường Đức Thắng gần 10 năm( 1970-1977). Làng Thầy nằm sát con sông Đuống, thuộc xã Trung Mầu, Gia Lâm Hà Nội, đó là một miền quê cách mạng. Về riêng quá trình công tác của Thầy, tôi đã có bài Tình ca người Thầy trên hiephoa.net. Và khi về đây tôi lại càng hiểu hơn về tình nghĩa, con người Thầy Tạ Đình Nhất của Trường Đức Thắng ngày xưa. Hỏi thăm nhà Thầy, cô gái chỉ đường kêu “ khách của nhà thầy Nhất bây giờ mới tới ư? Thầy đợi các bác lâu lắm rồi”. Cảm động quá! Thầy đón chúng tôi với những cái bắt tay thật chặt. Lần đầu tiên, anh em mới gặp nhau mà sao thấy quen thân lạ. Cũng phải thôi, bởi đây là cuộc gặp gỡ của những người đã và đang dạy học dưới mái trường Đức Thắng mến yêu! Gặp chúng tôi, Thầy kể cho nghe bao nhiêu là chuyện về một thời xưa cũ ở trường Đức Thắng.Chuyện năm 1970, khi mới về trường, Thầy lên sớm trước một tuần để thăm dò, tìm hiểu,chuyện những ngày lăn lộn với phong trào; chuyện về học sinh; chuyện các thầy cô giáo cũ… chuyện 10 năm sao kể hết trong vài giờ, câu chuyện nào Thầy kể cũng ăm ắp, ngồn ngộn những kỷ niệm mến yêu của Thầy về mái trường Đức Thắng. Nghe chuyện xong lại được đọc thơ của Thầy. Ấn tượng nhất với tôi là bài thơ Mái trường thân yêu một thời để nhớ. Đây là bài thơ Thầy viết tặng trường trong dịp kỷ niệm 50 năm ngày thành lập. Bao trùm cả bài thơ là một nỗi nhớ trường, nhớ bạn bè đồng nghiệp, nhớ học sinh, với biết bao nỗi niềm rưng rưng xúc động:
Nhớ ngày mái rạ sơ sài
Cổng tre, sân đất, tường ngoài trát bua.
Trò vui, cơm sắn áo thô,
Vẫn say học tập, mến cô yêu thầy
Trong bài thơ ấy, Thầy điểm đủ tên của gần 70 thầy giáo cô giáo của trường đã cùng công tác với Thầy. Và trước khi kết thúc bài thơ, Thầy khẳng định sự bền vững của nỗi nhớ trường từ trong sâu thẳm:
Nhớ về Đức Thắng hôm nay
Huân chương lấp lánh, cờ bay ngời ngời
Mỗi người nay ở mỗi nơi
Thẳm sâu vẫn nhớ một thời bên nhau!
… Sau đó Thầy cho chúng tôi xem bốn tập anbum chứa đầy những ảnh, mà trong số đó vẫn còn những bức ảnh đã có nhuốm màu thời gian của hơn ba mươi năm về trước khi Thầy còn đang dạy ở trường cấp 2 Đức Thắng. Trong nhà Thầy, treo kín bốn bức tường là dày đặc những huân, huy chương, bằng khen, giấy khen…và ảnh. Tờ lịch của Trường THCS Đức Thắng được Thầy cẩn thận lồng trong giấy bóng, treo ở vị trí trang trọng trong nhà…Đến đây, có nghe chuyện , đọc thơ, xem ảnh,xem cái cách trang trí trong nhà, thì mới hiểu hết cái tình yêu nghề nghiệp, cuộc đời, sự trân trọng, nâng niu quá khứ trong con người Thầy Nhất sâu sắc đến dường nào. Chuyện với Thầy sẽ không thể nào dứt được nếu như chúng tôi không có cuộc hẹn gặp các thầy cô trong thành phố Hà Nội chiều tối hôm nay. Vội vàng chụp vài kiểu ảnh lưu niệm giữa hai chúng tôi với người Thầy giáo tài hoa, tâm huyết đất Trung Mầu rồi đành tạm biệt gia đình Thầy trong cái nắng vàng tươi, ấm áp cuối chiều thu. Chẳng thể giữ chúng tôi ở lại, vợ Thầy giúi vội cho tôi một túi … mà chị gọi là một chút quà quê!
Tạm biệt Trung Mầu một vùng quê cách mạng, tạm biệt gia đình Thầy giáo Tạ Đình Nhất, trên đường xuôi về Thủ đô Hà Nội, mà trong lòng chúng tôi vẫn cứ vấn vương mãi không thôi về sự thân tình, quý mến mà chúng tôi vừa nhận được từ nơi này, từ người Thầy giáo tài năng, giàu nghĩa tình của Trường cấp2 Đức Thắng ngày xưa!
Dưới đây là một số hình ảnh kỷ niệm :
Trung Mầu, quê hương Thầy Tạ Đình Nhất.
Chân dung Thầy Tạ Đình Nhất
Trong sân nhà thầy Nhất.
Cho con em những ước ao thành người !
~~~~Chúc Thầy Cua mãi nối nghiệp rang danh !~~~~^^^^
ình th ầ y tr ò th ật thiêng liêng anh nhỉ.
Nhất tự vi sư
Bán tự vi sư
Chúc bạn CUA ĐỒNG KINH BẮC Đạt nhiều thành tích trong giáo dục nha
Vầng trăng có lúc khuyết hao trăng gầy.
Cái tình cái nghĩa của thầy,
Không vơi không mất mà đầy trong tim!