Quảng Bình ơi! con về bên mẹ
Bao năm rồi mới ghé thăm chơi
Đèo Ngang xe chạy qua rồi
Ngắm đèo mà thấy non phơi mây vờn
Thẳng đường rộng xe bon bon chạy
Từ xa xa đã thấy đẹp rồi
Nhìn lên mà ngắm núi đồi
Phong Nha sắp đến đây rồi em ơi!
Ngày hè này dạo chơi ngắm cảnh
Bao niềm vui ám ảnh trong ta
Được về với động Phong Nha
Niềm vui như khúc giao hoà đêm trăng
Vào Phong Nha đi bằng xuồng máy
Ngắm đất trời mới thấy đẹp tươi
Nước non một dải ngất trời
Xuồng em mát mái anh ngồi tương tư
Từ trong xuồng anh đưa máy ảnh
Chụp những hình những cảnh miền quê
Bao nhiêu cảnh đẹp ôm về
Gói trong ký ức ngày hè ngao du
Đến cửa động gió lùa qua vách
Tiếng xuồng ai lách cách ngừng trôi
Phong Nha đây- đã đến rồi
Cảm ơn ông lái cho tôi lên thuyền
Lên động cạn bao thềm bao bậc
Cửa động Tiên nhớ nhắc chụp hình
Bao nhiêu cảnh -bấy nhiêu tình
Anh đi du lịch một mình sướng chưa?
Ta dạo bước lên chùa hương khói
Phút ngập ngừng chẳng nói được câu
Chắp tay khấn vái nguyện cầu
Bước chân không mỏi theo nhau du hành
Bao nhiêu bậc mà nhanh tới thế
Động đây rồi cửa hé anh qua
Vào trong ôi mát mát là
Tiên nằm tiên ngủ phơi ra hết rồi
Bao nhũ đá tuyệt vời-quá đẹp
Ngẩng đầu nhìn tụt dép như chơi
Nhanh chân nhẹ bước em ơi
Chúng ta cùng ngắm đất trời gần nhau
Lối ta đi còn sâu sâu nữa
Tay dắt tay khéo lựa mà đi
Xin mời em đứng chỗ kia
Để anh nheo mắt -ô kìa đừng run?
Đi một mạch ra luôn cửa động
Ngồi nghỉ mà cái nóng vội đi
Tiếng ai to nhỏ thầm thì
Ghé vào thăm động thích gì trong hang?
Ta xuống bậc theo hàng theo lối
Bao nhiêu người đứng đợi chúng ta
Xuống thuyền nhìn động nơi xa
Thuyền ai lướt sóng để ta tiến gần
Thăm động nước hiện dần ra đó
Ngồi trên thuyền cho gió lùa qua
Nước non một dải giao hoà
Đẹp như một khúc tình ca dưới thuyền
Vào động nước khó quên lắm đấy
Ngắm kỹ rồi mới thấy đẹp thay
Ngàn năm nhũ đá nơi này
Dựng thành cột nhũ làm say lòng người
Thăm hết động bao lời muốn nói
Đi thuyền ra nhớ tới Hương Sơn*
Nơi nào động đá đẹp hơn?
Hỏi lòng sao cứ vấn vương thế này?
Thuyền rẽ nước mà say trời đất
Bến đây rồi ta dắt nhau lên
Một ngày du ngoạn khó quên
Rừng xanh động đẹp tô thêm tình nồng
Một chuyến đi thoả lòng khách quí
Bao nhiêu tình ai nghĩ cho ta
Nhớ về đất mẹ nơi xa
Quảng Bình ký ức trong ta khó mờ
(*Hương Sơn : nghĩ về động Hương Tích)
Được đi du lịch thấy người trẻ ra
Bạn bè thân thiết bên ta
Chung vui hội off thật là khó phai
Hè qua thu đến vội hoài
Trống trường vẫy gọi những ai trong ngành
Nhớ là thu xếp cho nhanh
Cuộc vui gói lại ta dành việc công
Trời thu gió mát mây hồng
Nhìn em trò nhỏ má hồng mà thương
Bắt đầu gắn bó với trường
Với từng bài giảng yêu thương ngọt ngào
Một năm biết mấy gian lao
Đường mòn quen lối ta vào việc thôi
Rèn tâm rèn trí rèn lời
Rèn em trò nhỏ thành người trò ngoan
đâu vậy? Hay là đi du lịch nữa rùi?
Nơi đó cảnh đẹp như thiên đình mờ ảo
Nếu đã đến rồi dừng chân ngắm mãi
Chẳng muốn về vì thấy các nàng tiên
Mặc cho đoàn người cứ thúc giục mãi
Tạm biệt rồi hởi... động Phong Nha...!
Tiên nằm tiên ngủ phơi ra hết rồi"
Thế là thé nào CUA ơi!
Mình Muốn được nắm tiên phơi quá chừng