-Vật dân tộc là môn thể thao truyền thống ra đời từ hàng ngàn năm về trước.Trên các bức tranh Đông Hà ta thấy có những hình ảnh môn Vật. Từ xa xưa vào các ngày lễ hội Đình,chùa vùng quê Kinh Bắc mỗi khi xuân về ta thường thấy Môn Vật là môn không thể thiếu trong phần Hội. Ngày nay cùng với sự phát triển của đất nước , môn vật được trở thành môn thể thao mang được nhiều huy chương về cho đất nước.Là môn thế mạnh trong các kỳ Seagame.Môn vật Việt Nam luôn đứng vị trí số 1 khu vực.
Để giữ vừng nét văn hoá cổ truyền dân tộc.Môn vật không ngừng được củng cố và phát triển.Trong các dịp lễ hội người thi đấu vật được gọi là Ông Đô Vật. Ông đô nào đạt giải nhất trong lễ hội sẽ có tiếng vang rất lớn cho người hâm mộ.
Vật dân tộc ở vùng Kinh Bắc vẫn giữ nguyên được bản sắc. SE ĐÀI là nội dung không thể thiếu của đô vật trước khi vào thi đấu.
Mỗi nơi có một nghệ thuật SE ĐÀI riêng thể hiện tinh thần thượng võ cao cả của quê hương mình.Hiệp hội VẬT KINH BẮC đang duy trì và phát triển nghệ thuật SE ĐÀI(chỉ có ở Việt Nam )
-Hiệp hội VẬT DÂN TỘC KINH BẮC ra đời trên tinh thần tự nguyện của các làng quê Việt Nam ,nơi có truyền thống môn Vật dân tộc.
-Kinh phí hoàn toàn tự nguyện từ các nhà hảo tâm,các doanh nghiệp,cá nhân .
-Hiệp hội hiện nay có các thành viên là các câu lạc bộ của các xã , phường thuộc vùng Kinh Bắc như:
+Trung Mầu, Dương Hà,Giang Biên,Ninh Hiệp(thuộc huyện Gia Lâm-thành phố Hà Nội.
+Phù Chẩn,Đồng Nguyên,Đồng Kỵ,Đình Bảng(thuộc huyện Từ Sơn-Bắc Ninh)
Năm nay hiệp hội Vật Kinh Bắc đã đi vào hoạt động giao lưu lần thứ III(11-9-2011)
VỀ VỚI QUÊ EM
Gió mùa thu đi qua vùng Kinh Bắc
Ngoài trời còn lắc rắc hạt mưa rơi
Mỗi làng quê như những tiếng gọi mời
Về Đồng Nguyên ta bên người hội ngộ
Nét mặt vui tươi tiếng cười nở rộ
Vui cả đường làng bao đoạn nhỏ ta đi
Ta lại gặp em trong tiếng nói thầm thì
Tiếng quê hương vẫn xanh rì sắc lá
Em cười tươi bỗng đỏ bừng đôi má
Gặp nhau đất bằng tất cả niềm vui
Có loài hoa vẫn thoang thoảng đượm mùi
Trong sắc nắng hoà niềm vui khó tả
Ngày hội quê hương ôi vui vui quá
Ta trao nhau bằng tất cả tri âm
Hẹn mùa hội sau ta lại ghé thăm
Vùng Kinh Bắc tiếng thương thầm e thẹn
để chỉ tôi luồn
b ỗng nhớ bồi hồi Quan Họ Lim
chắp dài chỉ thắm tôi đi tìm
miếng trầu cánh phượng ai têm đấy
cho má môi tôi đỏ ửng lên.
sợi chỉ xe mềm nắm chắc tay
tôi và Kinh Bắc ngất ngư say
kim vàng người giấu đi đâu nhỉ
để chỉ tôi luồn sợi gió may.
Tạm dùng viên đá cuội, viết lơ tơ mơ lên vách nhà.
Rằng hôm nay, tớ có ghé qua.
Nhà trên, nhà dưới, úi chu choa! Chật ních người!
Này nam thanh, kia nữ tú, cười thật tươi.
Thanh phong minh nguyệt - chúc mọi người thong dong
"Cua" mà cũng hăng hái vật ghê nhỉ.
Không "vật vã" là OK rôi, Thầy giáo nhỉ
Chúc Cua luôn khoẻ và vật hăng nha !
Vần thơ tình cũng phải dịu êm
Anh ơi phông chữ hãy mềm
Chữ in bày tỏ nỗi niềm-cứng đơ
Em mong em đợi em chờ
Từng câu từng chữ hồn thơ ngọt ngào
Đón mừng anh đã mang trao
Hồn thơ gọi gió lùa vào trong tim
Hi hi- anh à-viết
font chữ in em thấy cứng quá và khó nhìn-anh viết chữ font : times hoặc times
new Roman em thấy THƠ TÌNH DỊU MỀM VÀ QUYẾN RŨ BỜI MÀU CHỮ LẮM ĐẤY-HI HI MẠN
PHÉP THAM GIA VỚI BÁC VÀ CHÚC BÁC NHIỀU NIỀM VUI VỚI VẦN THƠ TÌNH ÊM SAY VÀ DỊU
NGỌT-HE HE
TRƯỚC LÀ 75 (1975) LỦ TÀU ĂN CƯỚP LƯU MANH LÀ LOÀI ĐỘC ĐỊA TRÊN
HÀNH TINH TA HỔ MANG MỘT LỦ QUỈ MA ĐEM QUÂN CAI TRỊ NƯỚC NHÀ NGÀN
NĂM HAI DÂN TA ĐÓI LẦM THAN HỐT QUƠ BẢO VẬT VIỆT NAM ĐEM VỀ LAI
CÒN TÀN SÁT THẢM THÊ TÙ ĐÀY SÁT PHẠT DẦM DỀ MÁU RƠI TRỜI CAO NGÓ
XUỐNG MÀ COI ĐỒ QUÂN CƯỚP NƯỚC, ÔNG TRỜI HẠI BÂY RỒI ĐÂY THÌ CŨNG
CÓ NGÀY SẼ ĐỀN TỘI ÁC LŨ BÂY KHÔNG CÒN CÒN TRỜI CÒN ĐẤT CÒN NON QUYẾT
ĂN THUA ĐỦ TÀU GIAN THAM TÀN NGỌC HOÀNG XÓA SỔ BẠO TÀN HUNG NÔ
BẠO CHÚA THỦY HOÀNG ĐẾN NAY GIỜ THÌ ĐỀN LƯỢT TỤI BÂY TRỜI CAO CÓ
MẮT LƯU ĐÀY NGÀN NĂM RỒI SAU KHÔNG CHỖ BÂY NẰM TRUNG HOA SỤP ĐỔ
TAN THÀNH BIỂN SÂU MƯU SÂU THÌ HỌA CŨNG SÂU XUỐNG NẰM ĐÁY BIỂN VỀ
SAU KHÓ LƯỜNG ÁC LAI ÁC BÁO TAI ƯƠNG TRÁNH SAO CHO KHỎI HỌA THƯỜNG
GỚM GHÊ SAU NẦY TRUNG QUỐC Ê CHỀ TRỞ THÀNH BIỂN CẢ ĐI VỀ CÁ TÔM BẤY
GIỒ DỞ THÓI DU CÔN ĐI ĂN CƯỚP NƯỚC CÔN ĐỒ LÀ BÂY SẼ LÀ TRẢ QUẢ AI
HAY NHÂN NÀO QUẢ NẤY, TỘI NÀY CHẠY ĐÂU ???
loại hoa khác đã tàn.
mà thấy nhiều bánh trung thu quá nhể
Càng đi càng nhớ quê nhà
Phùm tương, chĩnh măm, vại cà ,hàng cau
Múc tương giuộc nứa vục sâu
Đậy phùm bù hụp dãi dầu nắng mưa
Mẹ thường kể chuyện ngày xưa
Cơm quê chỉ lấy rau dưa làm đầu
Tép đồng mắm ngẫu ngon lâu
Cà giòn , cơm dẻo , canh bầu, tôm dong
Tép kim , cân cấn, đòng đong
Đem kho rau sắn ngon không ai ngờ
Rô ron , săn sắt, cá cờ
Đem về thả bể lượn lờ nước trong
Chuối xanh bạn với gà đồng
Ôc nhồi , ốc vặn bạh cùng khế chua
Dọc tươi mà nấu canh cua
Cá trê mà nấu canh dưa tuyệt trần
Mới nghe nói đã thèm ăn
Vị quê dường đã thấm dần ngấm sâu
Nên dù ta có đi đâu
Đắng cay ai có qua cầu mới hay
Ước sao sống lại những ngày
Tuổi thơ, trong trắng ,thơ ngây ,dại khờ
Xa quê ai cũng mong chờ
Yêu quê ai cũng ước mơ trở về
Nỗi niềm vương vấn hồn quê
Buồn vui chia sẻ dãi dề hôm nay
Càng yêu, càng quí những ngày
Càng thương Càng nhớ bạn thầy khi xưa
Tiếng gà eo óc ban trưa
Tiếng chuông chùa vẳng xa đưa bồi hồi.
DIZIKIMI
Vần thơ LỤC BÁT vẫn đây
Cua đọc xem có ngất ngây không nào
Dở hay xin cứ đổi trao
Com đây cũng được hay vào nhà tôi
Tình ta sau trước thế thôi
Đậm đà son sắt như hồi mới quen.